Chương 7-1

Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

5.783 chữ

17-12-2022

Vũ Thanh An là trẻ mồ côi, phải vất vả lắm mới có thể từ cô nhi viện chuyển ra bên ngoài, cậu không muốn ở mãi trong này vì với Vũ Thanh An, thế giới bên ngoài là một điều rất mới mẻ.

Chính vì cái mới mẻ đó Vũ Thanh An mới bước vào năm ba đại học không biết thế nào sự đời chưa rõ đã bị lừa lên giường ăn sạch sẽ, còn cứ tưởng là mình làm hại nhà người ta. Mà đối tượng "bị hại" kia là một con sói ranh ma không hơn không kém, đối với Vũ Thanh An đặc biệt thích trêu đùa.

Bây giờ đang lúc thực tập, Vũ Thanh An cũng trực tiếp xin nghỉ công việc đêm kia, tuy nhiên mỗi ngày thói quen đều không ảnh hưởng.

Cậu tuy rằng không phải người ưa vận động thế nhưng mỗi sáng đều dậy sớm đi bộ ra phía hồ cách khu cậu thuê phòng hai dãy phố chạy vài vòng, sau đó liền đi đến khu biệt thự cao cấp ở đó nhìn nhìn một chút. Khu này là của một tập đoàn nào đó, đại khái có vẻ rất thành đạt qua độ xa hoa ở đây, mỗi một căn biệt thự đều rất là giá trên trời, những người nổi tiếng hay có điều kiện đều tới mua nhà. Nơi này thực chất là có bảo vệ nghiêm ngặt đề phòng riêng tư khỏi đám phóng viên hay có kẻ đột nhập, nhưng bởi vì bao lần dày mặt năn nỉ xin 10 phút vào trong xem qua với người canh gác, lâu dần khiến ngay cả bác Từ làm ở đây cũng không chịu được mà cho cậu vào, bất quá không thể đem thiết bị chụp ảnh theo.

Vũ Thanh An mỗi ngày đều đến, thi thoảng còn đem theo bữa sáng cậu tự chuẩn bị ở nhà theo cho bác Từ, ông đối với cậu cũng tăng thêm hảo cảm, sáng đều mở cửa trước cho cậu đi vào cũng không có giới hạn là 10 phút nữa, chỉ cần rời đi trước 6h30 là ổn.

Trong này lối đi có hai làn phân biệt, chỉ có một xe ôtô là đi rộng rãi một làn, hai bên là vỉa hè không khác bên đường đô thị là mấy kéo dài thẳng đến khu bồn hoa hồng có đài phun nước tự động liền đưa thành đường vòng lại. Mà khu nhà chính giữa đường vòng đó đặc biệt thu hút tầm nhìn, là căn hộ lớn nhất cũng hấp dẫn mắt cậu nhất. Nhà được thiết kế phong cách hiện đại, tông chủ đạo bên ngoài là trắng và màu cà phê thẫm, phía trên là ban công rộng rãi trồng vài loại cây cảnh ở đó. Điều đặc biệt là nó phân làm hai căn có nối hành lang đi qua, tựa như toà tháp đôi thu nhỏ.

Có vẻ như là nhà của ngôi sao hạng A nào đó hoặc là của chủ nhân khu này, thật là lớn.

Cậu vẫn luôn muốn có một căn nhà riêng cho mình ở đây, tuy rằng chắc chắn là giá trên trời thế nhưng vẫn là mơ ước, không có ai cấm cậu nha.

Chỉ có điều từ một ước mơ nhỏ bé chôn kín trong lòng khó mà chạm tới, Vũ Thanh An sau này không chỉ có được một căn mà còn sở hữu cả khu...

Dạo quanh một vòng rồi cũng trở về, Vũ Thanh An lại chuẩn bị đồ ăn trưa sau đó tắm rửa đi đến công ty. Cậu không có bất kỳ phương tiện giao thông nào ngoại trừ cước bộ nên mỗi ngày đều đi bộ đến trạm tàu điện gần nhà đến công ty, cậu cũng không ý định ngược đãi chính bản thân mình.

Đến công ty lại phải đối mặt với tên vô lại nào đó, tiếp đến lại xử lý đống biên bản cùng tài liệu cứ tiếp nối tiếp nối thành toà tháp nhỏ, bất mãn ngày càng lớn cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

Thật vất vả mới có thể đến giờ tan tầm, vẫn là thực tập sinh nên cậu không có tăng ca, hơn nữa ở Ngụy Âu thị tiền lương thực tập thật sự tốt lắm, ôm đống tài liệu còn chưa hoàn thành trở về. Bình thường người này thích ăn nhất chính là khoai tây chiên với chả cá Hàn sốt cay, mỗi tối về đều qua quán ăn vặt quen thuộc mua mỗi thứ một phần mang về.

Lại nói, từ nhỏ người này đã ăn đặc biệt nhiều, chính là béo béo tròn tròn luôn miệng ăn, mỗi lần có gia đình muốn đến nhận nuôi con đều sẽ có các bà mẹ đùa nghịch hai má trắng mềm như bánh bao rồi sẽ cho cậu bánh kẹo. Chỉ có Vũ Thanh An khi nhìn thấy hai mắt to tròn liền sáng lên, tay vừa nhận lấy liền rất ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn rồi rất nhanh chạy đi mất khiến cho họ cả ngày cũng tìm không ra, đến cuối ngày trở về mới thấy miệng còn dính vụn bánh mà không hay.

Sau này lớn lên chẳng biết thế nào tiểu bánh bao ngày đó đã lớn lên thành cậu thanh niên mỹ mạo cười lên đều rộ ánh dương quang, hồi còn ở cô nhi viện rất nhiều cô bé quấn lấy đòi chơi cùng, một câu Vũ ca ca hai câu Vũ ca ca.

Nhưng tính háu ăn vẫn còn tồn tại.

Điển hình như bây giờ, buổi trưa ăn thật nhiều qua giờ làm liền tiêu hao hết, đến buổi tối lại tiếp tục ăn.

Vũ Thanh An có thói quen mỗi ngày cuối tuần, thứ Bảy trước đó đều sẽ tự mình đi làm một nồi lẩu cay một mình ăn, tuy rằng mười bữa phải tám bữa thì cay quá mà phải ôm bụng người này cũng không để tâm.

Sau đó đến sáng ngày Chủ Nhật sẽ ngủ nướng thật nhiều, trước đây mỗi sáng nếu không có tiết cậu đều ngủ nướng bù năng lượng trước cho ca làm đêm ngày trước đó. Bây giờ việc làm đêm cũng không cần, lại đang đi làm ở Âu Dương thị, cuộc sống của cậu liền đi vào nề nếp một chút.

Tất nhiên, này chỉ là một chút.

Bởi vì sáng bận ngủ nướng, trưa Vũ Thanh An dậy sẽ chuẩn bị đồ, hôm nào quá lười liền trực tiếp gọi đồ ăn. Cậu cho dù là sinh viên song một chút tính tự giác tiết kiệm cũng không có, trước hết đều là lấp đầy cái bụng đã.

Ăn trưa xong cậu sẽ đem tất cả hồ sơ tài liệu còn chưa hoàn thành một là bổ sung, hai là chỉnh sửa. Lược lại vài lần liên tục, trong đầu hiện lên hình ảnh vị nào đó, cũng dứt khoát đem tổ tông nhà hắn lược qua.

Đến chiều cậu sẽ lại thong thả đi bộ ra khu hồ, lại thong thả tiến vào khu cao cấp, lại nhìn nhìn ngó ngó vài lần, sau đó lại quay trở về khu hồ chạy bộ.

Lúc về Vũ Thanh An có thói quen đi vào khu chợ mua đồ ăn, trở về lập tức ý định nhét đầy cái bụng đang biểu tìn kia.

Tối về lại nhàm chán một trận, quyết định đi ngủ sớm mai liền có hơi đối đầu vị kia.

__________

Vũ Thanh An: Uy, anh cười cái gì?

Tổng giám đốc: Bảo bảo ăn nhiều như thế không béo lên, ở trên giường anh ôm không đủ.

Vũ Thanh An: Không thể bỏ qua bối cảnh mất mặt thế được sao?

Tổng giám đốc: Ở trên giường em đâu có nha.

Vũ Thanh An: Vô sỉ.

Tổng giám đốc thở dài: Bảo bảo...

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!